Con lớn lên trên đất nước thanh bình
Khói lửa chiến tranh chỉ còn trong sử sách
Nào đâu thấu nỗi đau chia cách
Hơn hai mươi năm, thương nhớ, đợi chờ...
Ngày hòa bình, con chỉ là đứa bé thơ
Nào hay biết niềm vui thống nhất
Nhưng con hiểu một điều rất thật
Rằng cha con chưa thể sớm quay về
Ngày hòa bình, theo mẹ trở về quê
Với ruộng lúa, bờ tre, tỉa trồng, vun xới
Thương đời mẹ, nắng mưa, sớm tối
Chồng thì xa, con thì nhỏ,…ơi hời…
Ngày qua ngày, cuộc sống mới sinh sôi
Trong thai nghén của thăng trầm được, mất
Có cay đắng để càng yêu ngọt mật
Có hy sinh mới hiểu giá trị của hòa bình
Hố bom cũ năm nào, giờ tươi mát đồng xanh
Đèn dầu leo lét ngày xưa, giờ sáng choang ánh điện
Đường rộng mở, nhựa - pê tông hiển hiện
Gần nhau hơn, thôn xóm nối thị thành….
Cuộc sống muôn màu như một bức tranh
Đời tô điểm trách chi gam sáng - tối
Thì người ơi xin đừng quá vội
Đánh mất niềm tin là đánh mất cả chính mình!
Con chỉ là thế hệ hậu sinh
Theo năm tháng, lớn lên cùng đất nước
Bốn mươi mùa xuân, đời vẫn chờ phía trước
Sống làm sao cho trọn nghĩa,vẹn tình…
Đã qua rồi thời khói lửa chiến chinh
Ngày năm cũ còn chăng, những thước phim tài liệu
Mừng Chiến thắng, đêm đêm ta trình chiếu
“Ôn cố tri tân”, nghe lịch sử gọi tên mình.
Hoàng Chương