Hãy trả em về như ngày đó không anh
Nỗi cô đơn cũng ngọt ngào thơ mộng
Không nhớ nhung, yêu thương cháy bỏng
Chẳng u buồn hay trách giận vu vơ.
Ngày đó không anh, em chẳng làm thơ
Chỉ góp nhặt cho riêng mình cảm xúc
Những buồn vui lãng xẹt thôi nhưng rất thực
Không xẻ chia hay sợ ai đó chạnh lòng.
Ngày đó không anh, em chẳng đợi trông
Một bàn tay ai dìu em qua phố
Em tự đón đưa mình mỗi chiều loang lổ
Dẫu vai gầy có run nhẹ trong mưa.
Có nhau rồi, em quen những đón đưa
Quen những chiều dìu nhau trên phố
Dẫu ồn ào hay bão giông mưa đổ
Có một người vẫn nắm chặt bàn tay.
Nếu một chiều trời bỗng nổi heo may
Lá vàng ngập lối em về đơn lẻ
Anh ở đâu giữa muôn trùng dâu bể
Có kịp về cho ngớt lại cơn mưa.
Nếu một ngày Ta quên hết đón đưa
Thì hãy trả em về với ngày xưa anh nhé
Và hãy nhớ những tháng năm tươi trẻ
Đã không còn nguyên vẹn với ngày xưa.
Nguyễn Thị Mây