Người Việt ở Dubai: Tâm bình thản đi qua đại dịch
Bạn nói năm nay bạn đã “ăn Tết” nhiều lần rồi, bạn không mong và không còn hứng thú gì với Tết nữa. Mình hiểu bạn lắm chứ, có ai mà ngờ được chúng mình đã phải đi qua những ngày như hôm nay bạn nhỉ.
Bạn thân mến,
Khi mình gõ những dòng này, những giai điệu cuối của bài hát “Câu chuyện đầu năm” vẫn còn chưa dứt trên chiếc loa nhỏ mình vẫn đặt trên bàn làm việc. Bạn có biết, những ngày Tết chiếc loa nó trở nên quý giá với mình biết mấy. Từ nó mình cảm nhận mọi chuyển động thân thuộc đang diễn ra trên quê hương. Mình thấy lại những chợ hoa rực rỡ, tấp nập, đầy hoa vàng hoa đỏ, thấy lại những phiên chợ Tết đông đúc, hối hả, thấy dọc phố nhà nhà đang bày mâm cúng tất niên, mùi hương trầm ngạt ngào khắp các con phố mình đã đi qua. Đó, bạn thấy không, nếu giờ này bạn đang bận rộn dọn dẹp nhà cửa, tính toán xem đã mua sắm đầy đủ chưa, hoàn tất nốt công việc trước ngày nghỉ Tết, thì với mình mọi thứ liên quan đến Tết nó chỉ gói gọn trong chiếc loa đó, nó đưa mình đi hết các bậc cảm xúc về Tết ở quê nhà, hoặc ít ra là cái không khí Tết ngày cũ mà mình vẫn mang trong tâm tưởng.
Cái loa nó cũng mới nhắc mình “viết thư thăm bạn hiền” kìa, nó hay quá phải không bạn. Có lẽ bạn sẽ cười mình, nhưng mình cứ nghĩ rằng mạng xã hội ra đời nó làm cho lòng người xa cách hơn thì phải, dù nó giúp chúng mình cập nhật tin tức của nhau nhanh đến từng khắc đồng hồ và chi tiết đến từng bữa ăn. Phải chi như ngày cũ, cả năm không biết bạn đã làm gì, đi đến những đâu, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghĩ về nhau, rồi những ngày cuối năm ngồi lật giấy viết thư cho bạn, đầu năm lại nhận được những lá thư thăm hỏi, thấy cuộc sống ấm áp hơn nhiều phải không bạn. Thôi mình đành chấp nhận làm người lạc hậu, mình viết thư cho bạn đây…->đọc tiếp